Nó cúp mắt, rồi điềm nhiên tắt nguồn điện thoại.
Rắc…cái sim gãy đôi. Nó ung dung thảy hai nửa sim lên, nhìn nó lướt nhanh qua khoảng không rồi rơi xuống đất.
Nhẹ nhàng.
Ok, thế là xong. Nó đã hoàn toàn biến mất trước những con người tồn tại qua những số điện thoại lưu trong sim đó. Nó sẽ vĩnh viễn không còn nói chuyện, không còn gặp những người đó nữa.
Nó ghé cửa hàng điện thoại, mua một cái sim mới rồi lắp vào. Nhắn tin cho vài người. Xong, nó lại đi, tìm kiếm những khách hàng mới và cho họ số điện thoại mới này của nó.
Càng ngày, nó cảm giác càng rõ rệt hơn rằng, hình như tất cả sự sống mà nó đang trải qua mong manh như cái sim điện thoại. Chỉ cần bỏ cái sim đó đi thôi, thì nó dường như đã “chết” trước bao nhiêu người rồi. Thì đó, thử hỏi coi, người ta không liên lạc với nó được, không sao gặp nó được, và nó thì mãi mãi không muốn liên lạc lại thì coi như đã chết rồi chứ sao. Chậc, thời buổi công nghệ mà, đâu nhất thiết phải gặp mặt nhau như xưa nữa chứ, và vì thế nên việc biến mất cũng dễ dàng hơn nhiều. Gặp nhau, đưa nhau về tận nhà, biết nơi ở của nhau, khó tránh lắm. Đằng này chỉ cần một cú phone, anh đang ở đâu, em bắt taxi đến. Hết công hết việc thì ok, mình chia tay. Và rồi thì rắc, cái sim gãy đôi, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được em nữa…bla…bla…
Cứ thế, nó “chết” trước nhiều người lắm rồi. Nhiều đến nỗi cộng tất cả các ngón của bàn tay và bàn chân lại cũng chưa hết. Chắc phải thêm vài lượt nữa mới đủ. Haizz. Một cô nhóc 25 tuổi đời và hàng tá tuổi nghề…Nó cũng thấy oải lắm rồi.
Tin nhắn lúc 00:00h: “Anh nhớ em quá. Mai mình gặp nhau được không? Chỗ cũ nhé?”. Nó ngáp dài, suy nghĩ vài giây rồi replay ngắn gọn “OK”!. Ha. Thế là thêm một con mồi. Nhớ ư? Nó không tin. Mới gặp nhau một lần, mây mưa cho thỏa sức mà dám nói là nhớ nó á. Nó cười khinh bỉ vào mặt hắn ta thì có. Cái nhớ của hắn không phải là cái nhớ mà nó mong đợi. Nó dám thề và đảm bảo luôn. Nó quyết định sẽ “chết” trước hắn. Một gã trai mới cưới mà đã vi vu hoa lá đáng có một kết cục như thế, chưa kể nó còn giúp gã bớt một đêm tội lỗi với cô vợ đang mong ngóng ở nhà. Nó khóa máy. Để rồi trưa hôm sau có gã nào đó bực dọc nguyền rủa thầm nó trong quán café Hi-end trên con đường Sương Nguyệt Ánh, còn nó thì tung tăng shopping trong một cửa hàng mới mở mà nó có mấy cái vé ưu đãi chưa dùng hết.
Suy cho cùng thì…nó cũng cần người yêu. Hay đơn giản thôi, một bờ vai, một bàn tay vững chãi để nó có thể dựa vào, nắm lấy tay nó những khi mệt mỏi. Mà chán quá, nó toàn gặp gì đâu không ấy. Mối tình đầu đẹp như mơ lại thành bi kịch khi người yêu của nó trao đổi nó với con bồ thằng bạn kia. Nực cười. Yêu đương thế đấy. Hóa ra nó nhầm. Những lời yêu đương nó nhận được chẳng qua là mối nối cho những kế hoạch lâu dài của người – yêu – nó. Yêu nó để trao đổi với người khác, haizz, một kế hoạch tồi, thế mà nó vướng vào.
Nó trở thành thế này bao giờ không biết, không nhớ, cũng chẳng hiểu hoàn cảnh đưa đẩy thế nào. Suy cho cùng thì…đôi khi quên khuấy đi cái lý do cũng hay, đỡ hại não. Nó nghĩ thế nhưng đôi lúc lòng nặng trĩu khi vô tình một ngày ngồi uống rượu mà nhớ về thuở xa xưa. Nó ngồi nhìn gốc cây xà cừ to quá vòng ôm của nó trong công viên mà chợt nghĩ ngợi.Cây cổ thụ rồi thì cũng buồn cho số tuổi của nó, nếm trải mọi thứ, chứng kiến mọi thay đổi của thời đại. Một mình. Trơ trọi giữa bao thế hệ trẻ còn đang ngơ ngác trước cuộc đời. Thế mà con người cứ muốn sống dai, sống lâu, thậm chí là trường sinh bất tử gì gì đó. Nó chẳng ham. Sống mãi làm gì khi ngày qua ngày càng thêm mệt mỏi. Cái gì quá cũng không tốt. Sống cũng thế. Đủ nếm trải, đủ cảm nhận, thế là được rồi. Sống lâu thêm làm gì để mang một thân thể mòn mỏi rã rời và già nua yếu đuối bất lực trước mọi sự thay đổi của cuộc đời.
Hôm nay nó có tận ba cái hẹn. Cái nào cũng đáng giá. Đola đấy. Một giờ tận mấy trăm Đô, nhiều người đi làm vật vã cả tháng chưa bằng nó làm một giờ. Đời là thế đấy. Bất công quá đỗi.
Nó lại bẻ cái sim. Hình như thành thói quen rồi. Nó cũng chẳng buồn khi nghĩ đến cảm giác rằng khi không gọi được cho nó người ta sẽ thế nào. Nó quy ước chung: những người đến với nó chỉ để thỏa mãn họ thì việc gì nó phải nghĩ đến cảm giác của người đó chứ. Nó làm họ vui, xong, còn thì là việc của họ, nó quan tâm làm gì cho mệt óc. Chẳng ai phát điên vì nhớ nó đâu, cũng chẳng ai quan tâm xem nó có mệnh hệ gì khi họ không liên lạc được với nó đâu. Kệ, không liên lạc được thì thôi chứ, không có nó thì có người khác, trên đời này còn khối cô đẹp hơn, xinh hơn, làm vừa lòng khách hơn nó mà.
- Em kể về em đi?
- Kể gì chứ?
- Gì cũng được, anh không cần biết, cứ kể đi…
- Em đi tắm đã nhé, hay anh tắm trước…
- Không cần…Em cứ làm theo yêu cầu của anh, kể đi…
Nó lặng thinh. Về nó. Kể gì chứ? Nó có gì để mà kể cho anh nghe chứ. Kể rằng đời nó ô nhục thế nào à? Hay kể về các khách hàng mà nó đã đi qua? Chán thật! Nó chưa bao giờ rơi vào tình thế này. Nó quan sát anh. Mệt mỏi, mắt thâm quầng, nồng nặc mùi bia. Anh đi cùng nhóm bạn vào bar này, bị đưa đẩy thế nào, anh lại đi cùng nó vào khách sạn này.
- Em chẳng có gì để kể cả.
- Ừ, thôi vậy! Anh ngủ chút. Bạn anh có gọi em nghe điện thoại giùm rồi gọi anh dậy nhé.
- -----
Anh ngủ rồi. Nó thở dài. Một cảm giác mơ hồ quen thuộc, nửa như thực, nửa như mơ. Cái cảm giác này…hình như nó đã chờ đợi lâu lắm rồi. Một ai đó lắng nghe nó, một ai đó hỏi về cuộc đời của nó chứ không phải là em tên gì ở đâu có người yêu chưa. Mấy cái đó xoàng lắm. Nó trả lời mà lòng nguyền rủa người đang hỏi…
- Ủa? Bạn anh không gọi à?
- Không…không thấy ai gọi hết.
- 11h rồi à. Anh về đây.
Nó vẫn ngồi bất động nhìn anh từ phòng tắm đi ra với cái đầu sũng nước đang được lau bằng tấm khăn lớn. Anh nhẹ nhàng đặt vài tờ tiền xuống bàn rồi bước ra cửa. Nó vẫn không phản ứng.
- Em…cho anh số điện thoại được không?
- À, được…số em là…
Nó có vẻ lúng túng. Lần đầu tiên cho số điện thoại mà lúng túng đến thế, lạ thật.
- Số khuyến mãi à?
- ---
- Uhm, em không muốn cho số thật cũng không sao.
Cánh cửa đóng sập lại. Anh đi rồi. Nó nhìn mấy tờ tiền, ngao ngán. Chợt điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ “À quên, anh chưa biết tên em. Anh ghét nhất là không biết tên ai đó khi đã gặp nhau”. Nó nhắn trả lời. Tin nhắn lại “Cám ơn em. Hẹn gặp lại em nếu em muốn. Anh tên Nhân”.
Nó cầm điện thoại, không nhắn trả. Dù sao cũng là khách qua đường thôi mà. Việc gì phải thế này chứ.
Nó uể oải cầm tiền rồi bước ra khỏi phòng.
Nó duy trì cái sim đó trong một tháng, ngày nào cũng nhắn tin với anh. Nó không hiểu nó đang làm gì, chỉ biết rằng mỗi ngày không nhắn tin với anh, hình như nó cảm thấy trống vắng sao sao đó. Anh độc thân, làm phó giám đốc trong công ty kiến trúc, công việc bận rộn và vắng nhà luôn. Anh chẳng bao giờ nói nhớ nó, cũng chẳng hỏi nó có bao nhiêu vị khách trong ngày. Anh kể chuyện cười cho nó, hay cũng là cho chính anh. Hai con người cùng cười, rồi vài câu về công việc trong ngày. Thế là đủ.
Nó cầm cái sim trên tay. Đến giờ phút thường lệ rồi, chưa kể cái lệ thường lần này có vẻ kéo dài khá lâu rồi.
Sao nó không gãy nhỉ? Mọi khi bẻ một cái là gãy đôi liền mà? Lần này kì quá vậy?
Nó nhìn cái điện thoại đang im bặt. Thôi thì…không bẻ nữa. Tài khoản còn hơn 100.000, cũng đủ cho vài cái hẹn hò. Dùng tạm tiếp vậy.
Tối đó, như mọi hôm, nó mở điện thoại lúc 11h, không thấy tin nhắn của anh. Nó nhấn số anh, định gọi nhưng lại thôi. Anh là gì của nó mà nó làm thế chứ? Suy cho cùng, cũng chỉ là một trong vô số con người đi qua đời nó mà thôi, sao lần này nó lại bận tâm như thế chứ.
Hai ngày sau. Điện thoại vẫn nằm im thin thít. Nó bị ốm nên không sao dậy được. Chẳng có một tin nhắn nào. Nó gọi cho anh nhưng chỉ có vài tiếng tút tút rồi “thuê bao quý khách…”. Nó bật cười. Ảo tưởng cho lắm vào, rồi cũng thế. Nó lại nằm thiếp đi lúc nào không hay.
Nó tỉnh dậy vì điện thoại reo. Là anh. Nhưng chỉ reo thế hình như để biết là nó vẫn còn dùng số này. Vài giây sau là tin nhắn “Anh đi công tác mấy ngày liền, vùng cao sóng chập chờn quá,em vẫn khỏe chứ”. Tự nhiên, mắt nó rưng rưng.
Nó quyết định duy trì số điện thoại đó. Bây giờ, người lo sợ không phải khách hàng của nó nữa, mà là nó. Vì sao ư? Nó sợ rằng một ngày nào đó, hay hàng tháng sau đó nó sẽ không thể liên lạc với anh, không nói chuyện với anh, không được nghe anh kể chuyện cười. Vì nó cũng chẳng biết tìm anh ở đâu ngoài những tin nhắn và những cuộc gọi như thế này. Mong manh lắm! Như nó từng đối xử với người ta trước kia thế. Chẳng may một ngày nào đó anh buồn tình mà quẳng sim đi thì cũng là điều dễ hiểu. Nên nó sợ. Sợ lắm. Nó từng sống hay chết trước mặt người khác được quyết định bằng những số điện thoại này mà. Cũng may, anh không thế. Anh nghiêm túc hơn nó, anh hiểu cảm giác không liên lạc được với người thân, người mà anh yêu mến. Thế nên anh không như nó, không dùng sim khuyến mãi để rồi buồn đời thì bẻ đôi rồi quẳng vào sọt rác. Nhưng nó vẫn sợ. Cái cảm giác đó ghê rợn và ám ảnh nó. Dĩ nhiên, nó chẳng nói với anh, chẳng ai hâm đến mức nói ra cái điều tưởng chừng vô lý đó, ngoại trừ nó, nó sợ bị đối xử lại như nó từng làm với rất nhiều người.
Nó vẫn đi làm, vẫn gặp gỡ hết người này đến người khác và anh cũng biết điều đó. Anh chẳng ngăn cấm. Anh là gì để mà ngăn cấm chứ? Cái ranh giới mong manh giữa anh và nó hẳn là anh cũng nhận ra, nhưng anh cũng chẳng có quyền gì để yêu cầu nó phá bỏ ranh giới đó. Anh không níu kéo, không ràng buộc, không làm gì cả, chỉ đơn giản là người tạo niềm vui cho nó và cho cả anh nữa. Dù sao thì hai người cùng vui cũng đỡ hơn là một người.
Và…câu chuyện của nó và anh sẽ đi đến đâu? Nó chẳng biết, anh chẳng biết, và không một ai biết cả. Cuộc đời cứ thế trôi, chuyện gì đến sẽ đến. Biết vậy đi.
Điện thoại rung…Một tin nhắn lúc 11h đêm. Nó bất giác mỉm cười. Là của anh. Nó không cần biết gì nữa. Ít nhất vào lúc này, nó còn có anh làm nó mỉm cười mà..
ST