Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Ung thư gan là 1 trong 8 ung thư hay gặp nhất trên toàn thế giới, bệnh chiếm 4% trong tổng số các ung thư ở người. Tại Việt Nam, ung thư gan là loại ung thư phổ biến đứng hàng thứ 4 ở cả hai giới. Nguyên nhân gây bệnh chủ yếu là virus viêm gan B.


Nguyên nhân và các yếu tố nguy cơ

Thủ phạm chính gây nên bệnh ung thư gan là virus viêm gan B. Các bằng chứng khoa học đã chứng minh virus viêm gan B là yếu tố gây ung thư gan trên thực nghiệm. Người bị nhiễm virut viêm gan B có nguy cơ cao gấp 200 lần so với người không bị nhiễm loại vi rút này.

Bệnh xơ gan do bất cứ nguyên nhân nào cũng là một yếu tố nguy cơ dẫn tới ung thư gan. Uống rượu kéo dài dẫn tới xơ gan là nguyên nhân thường gặp nhất của ung thư gan trên toàn thế giới. Những người bị bệnh xơ gan do rượu nếu ngừng uống khoảng 10 năm thì sau đó cũng tiến triển tới ung thư gan. Thực phẩm dự trữ trong môi trường nóng và ẩm dễ sinh ra một loại nấm gọi là Aspergillus flavus, loại nấm này sinh ra Aflatoxin, là chất được biết gây ung thư mạnh trên thực nghiệm. Ung thư tế bào gan cũng xuất hiện ở trên 30% bệnh nhân bị ứ sắt có tính chất di truyền. Tại Việt Nam, hậu quả của chiến tranh để lại với hàng triệu tấn chất độc màu da cam có chứa chất Dioxin cũng là một yếu tố nguy cơ chính gây nên căn bệnh này.

Triệu chứng và chẩn đoán

Các bệnh nhân ung thư gan ở giai đoạn sớm hầu như không có triệu chứng, khi phát hiện ra thì bệnh đã ở giai đoạn muộn. Đau bụng vùng hạ sườn trái là triệu chứng thường gặp nhất do u lớn. Triệu chứng khởi đầu cũng thường gặp là trên các bệnh nhân bị bệnh xơ gan đột ngột xuất hiện biến chứng (cổ chướng, vàng da, xuất huyết tiêu hoá do gi•n vỡ tĩnh mạch thực quản). Khi khám bệnh, các bác sỹ có thể sờ thấy gan to, ấn rắn chắc.

Các xét nghiệm thường được làm để chẩn đoán ung thư gan là xét nghiệm máu xác định nồng độ anpha-FP, khi AFP cao trên 500ng/ml thì rất gợi ý tới ung thư gan. Ngoài ra, các xét nghiệm chẩn đoán hình ảnh như siêu âm, chụp CT scaner ổ bụng có tác dụng xác định vị trí và sự xâm lấn của khối u gan. Xét nghiệm sinh thiết gan bằng kim nhỏ chọc đơn thuần hoặc siêu âm để chẩn đoán mô bệnh học mô bệnh học.

Dự phòng

Đây là căn bệnh rất khó phát hiện ở giai đoạn sớm chính vì vậy việc điều trị cũng ít hiệu quả. Đa số các ung thư gan thường kèm theo nhiễm viêm gan B, để dự phòng căn bệnh này, việc cần làm là thực hiện tiêm vắc-xin chống lại vi rút viêm gan B.

Nguồn: Chương trình mục tiêu quốc gia về phòng chống ung thư

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Chồng em bị bệnh viêm gan siêu vi B. Trước khi cưới em có đi chích ngừa viêm gan rồi. Bây giờ em có con, con em hiện giờ đã được 13 tháng rồi có chích đầy đủ các mũi chích ngừa theo quy định. Như vậy con em có bị nhiễm bệnh như ba bé không ạ? Em có cần đưa bé đi chích thêm 3 mũi viêm gan nữa không? Vacxin ngừa virus viêm gan B cho bé có hiệu quả trong bao lâu? Em xin cảm ơn!

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Phương pháp xác định các đột biến tại vùng BCP/PC của virus viêm gan B ở bệnh nhân viêm gan B mạn giúp người bệnh biết được nguy cơ xơ gan và ung thư gan, từ đó có hướng điều trị kịp thời.

Theo số liệu thống kê, hiện trên thế giới có trên 2 tỷ người bị nhiễm virus viêm gan B (HBV), trong đó có trên 350 triệu người bị viêm gan B mạn. Viêm gan siêu vi B mạn có thể dẫn tới các biến chứng như xơ gan hoặc ung thư biểu mô tế bào gan (HCC). Ung thư gan nguyên phát là nguyên nhân thứ ba gây tử vong trên thế giới do ung thư và ung thư biểu mô tế bào gan chiếm 85-90% trong số những ung thư gan này.

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013


5 người chết ở Quảng Ninh sau khi sử dụng rượu có chứa hàm lượng methanol quá cao là lời cảnh báo với những người nghiện các loại rượu rẻ tiền.

Các chuyên gia y tế khuyến cáo, ngộ độc methanol thường xảy ra do uống rượu mà những người nấu rượu đã cho methanol – một chất cồn công nghiệp - vào để giảm giá thành. Methanol sau khi được uống vào sẽ chuyển hoá thành formaldehyde và sau đó thành formic acid. Chính những chất này gây suy thận cấp, viêm gan nhiễm độc, đặc biệt là gây toan hóa máu nặng nề, dẫn đến tử vong nhanh.

Dấu hiệu giúp nhận biết ngộ độc methanol là nhìn thấy trắng mờ, như đang trong cơn bão tuyết. Một số triệu chứng sớm khác là nhức đầu, chóng mặt, buồn nôn, nôn, đau thượng vị và mệt mỏi, ngủ ly bì, lú lẫn. Trong giai đoạn tiềm ẩn (18-24 giờ) bệnh nhân có thể hoàn toàn không có triệu chứng gì. Sau đó xuất hiện giảm thị giác, ngừng thở, đau bụng dữ dội, chán ăn, buồn nôn và nôn ói. Nhiều biểu hiện thần kinh khác nhau - từ cảm giác lơ lửng cho đến co giật, hôn mê, nhịp tim chậm, suy cơ tim, và tụt huyết áp khi ngộ độc nặng. Nhiễm độc methanol nặng gây hôn mê, co giật, tụt huyết áp và tử vong nhanh chóng. 

Khi thấy nạn nhân có biểu hiện ngộ độc rượu, người nhà cần kê gối thấp cho bệnh nhân nằm nhằm làm nôn hết rượu ra. Sau đó, để bệnh nhân ngủ, cứ vài tiếng phải đánh thức bệnh nhân dậy cho ăn cháo loãng. Tránh trường hợp để bệnh nhân đói sẽ bị hạ đường huyết nguy hiểm. Nếu bệnh nhân lâu không tỉnh hoặc không ăn uống được gì hoặc cứ ăn vào là nôn thì cần đưa ngay đến cơ sở y tế để được xử trí kịp thời.

Không nên cho nạn nhân uống những loại thuốc có tác dụng bổ gan để giải độc rượu. Không nên uống thêm vitamin B1, B6, acid folic... để làm giảm đau đầu khi say, bởi sẽ có hại cho gan. Paracetamon, aspirin và một số loại thuốc giảm đau, hạ sốt khi uống với rượu sẽ kích ứng niêm mạc dạ dày, gây chảy máu đường tiêu hoá.

Khi say rượu, không nên uống các loại thuốc chống nôn vì sẽ làm giữ chất độc lại trong cơ thể, gan không thể lọc chất độc kịp càng tổn hại nghiêm trọng, lâu ngày sẽ dẫn đến bệnh xơ gan,phải chua benh ung thu gan. Một số người còn cho người say uống mật ong pha loãng, nhưng nếu người say vẫn còn một lượng rượu trong người thì khi kết hợp với mật ong sẽ dễ gây say hơn.

Nên uống nhiều nước để không bị mất nước khi nôn liên tục. Uống nước ấm tốt hơn là nước lạnh. Nước chè xanh đậm giúp khử độc cồn cấp tính, hoặc uống sữa nóng, nước gừng tươi (thái lát đun sôi kỹ) để máu lưu thông, hóa giải nhanh chất cồn.

Các loại nước mía, nước chanh, cam vắt, nước cà chua, nước ép bưởi, sinh tố chuối, nước các loại đậu ninh nhừ... uống nhiều lần sẽ giải được ngộ độc rượu dạng nhẹ.

Người ngộ độc rượu không tắm ngay vì dễ bị hạ đường huyết, giảm thân nhiệt có thể gây đột quỵ, trụy tim mạch. Nên ăn nhiều rau xanh, hoa quả, đậu nành để cung cấp vitamin và chất chống ôxy hóa, hạn chế tác hại của cồn trong rượu tới hoạt động của gan. Để phòng ngộ độc rượu, khi uống rượu nên chọn loại có thương hiệu, đảm bảo an toàn thực phẩm. Không uống rượu khi đói và chỉ nên uống khoảng 30ml. Đối với bia chỉ nên uống khoảng 300 - 500ml là hợp lý.

Lao Động

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Hội đồng nhân dân thành phố Hà Nội khóa XIV kỳ họp thứ 8
(Từ ngày 2-12 đến ngày 6-12-2013)
Căn cứ Luật Tổ chức HĐND và UBND ngày 26-11-2003; 
Xét các báo cáo của UBND thành phố, Tòa án nhân dân thành phố, Viện Kiểm sát nhân dân thành phố; báo cáo thẩm tra của các Ban HĐND thành phố; ý kiến của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thành phố; ý kiến của các đại biểu HĐND thành phố,
- Hỏi: Tôi bị bệnh, bác sĩ xác định là viêm gan mạn tính, trong năm nay đã điều trị viêm gan c nhiều đợt, tổng cộng gần 2 tháng. Tôi không rõ nếu phải điều trị thêm nhiều thời gian nữa thì có ảnh hưởng đến công việc không và chế độ tiền lương được tính thế nào?

Phan Kế Thừa (Cam Ranh, Khánh Hòa)
tháng trước em xét nghiệm về gan ở Bệnh viện Nhiệt đới, kháng thể 60%. Bác sĩ tiêm ngừa 1 mũi và 2 năm sau xét nghiệm lại.

Hiện em sống, ăn chung với chị họ bị viêm gan C mãn tính. Liệu em có nguy cơ bị nhiễm? (Thanh)

Trả lời:

Chào bạn,

Bạn không nói rõ xét nghiệm về gan mà bạn làm là xét nghiệm gì để chúng tôi có thể giải thích rõ hơn. Nhưng qua lời bạn, có thể suy đoán đó là xét nghiệm kháng thể Anti HBs (hay HBsAb) 60 mIU/ml. Đây là kháng thể giúp cơ thể chống lại sự lây nhiễm bệnh gan siêu vi B khi lượng kháng thể lớn hơn 10 mIU/ml. Nhiều nhà chuyên môn khuyến cáo, nếu nồng độ kháng thể Anti HBs từ 10 đến 100 mIU/ml thì nên tiêm ngừa thêm một mũi văcxin nhằm tăng lượng kháng thể trong máu lên cao, giúp bảo vệ cơ thể lâu dài.

Viêm gan siêu vi C đa số lây truyền qua đường máu như truyền máu, dùng chung bơm tiêm, dùng chung dao cạo, chung dụng cụ cắt móng, cắt lể, xăm mình, tai nạn kim đâm… có dính máu của người nhiễm siêu vi viêm gan C.

Một số ít (< 5%) lây truyền qua quan hệ tình dục, mẹ nhiễm lây cho con. Viêm gan siêu vi C không lây qua các giao tiếp thông thường. Vì thế, để tránh lây nhiễm siêu vi này, bạn và những người khác trong gia đình không sử dụng chung bàn chải đánh răng, dao cạo, dụng cụ cắt móng và các vật dụng có thể dính máu của người bệnh.

xaluan.com

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013


Sản xuất giày xuất khẩu ở KCN Khánh Phú( Yên Khánh- Ninh Bình)

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

MÁY LỌC NƯỚC RO PURE TECH

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Máy lọc nước RO nóng lạnh YLR-LW-2-5-25LB


Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013


Sau 40 năm kể từ ngày thiết lập mối quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia, Nhật Bản đã trở thành đối tác hợp tác kinh tế quan trọng của Việt Nam. Hiện nay, không chỉ các tập đoàn lớn mà rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ của Nhật Bản đang đầu tư vào Việt Nam, đánh giá Việt Nam là đối tác tin cậy, nhiều tiềm năng. Các doanh nghiệp Việt Nam cũng đang tận dụng cơ hội thuận lợi, nghiên cứu, phát triển sản phẩm tại thị trường Nhật với niềm tin rất lớn.

Thủy sản là một trong những mặt hàng xuất khẩu thế mạnh của Việt Nam sang Nhật Bản. Nắm bắt được thị hiếu người tiêu dùng, các doanh nghiệp Việt Nam xuất khẩu với đa dạng các mặt hàng: từ sản phẩm tươi đông lạnh, đến chế biến sấy khô, tẩm ướp gia vị… ngày càng chiếm lĩnh thị trường Nhật Bản, đặc biệt là con tôm.

Công ty APFISH đã có hơn 10 năm xuất khẩu hàng thủy sản sang Nhật Bản. Để thâm nhập được thị trường được mệnh danh là khó tính này, công ty đặc biệt chú trọng đến chất lượng sản phẩm cũng như đa dạng hóa các mặt hàng khi xuất khẩu. Có được lòng tin của người tiêu dùng Nhật Bản, việc phát triển sản phẩm của doanh nghiệp tại đây thuận lợi hơn rất nhiều. Ông Chung Quang Vinh, Giám đốc kinh doanh Công ty APFISH chia sẻ: "Có một thuận lợi là xuất sang Nhật Bản thì vấn đề thanh toán cũng như giao dịch với các đối tác rất là an toàn, song song với đó thì doanh nghiệp cần phải rất nỗ lực để đáp ứng được yêu cầu của phía khách hàng, để có thể giữ chân họ lâu dài với công ty. Cách mà chúng tôi hy vọng có thể phát triển hơn đối với thị trường này là cải tiến hơn nữa chất lượng sản phẩm cũng như đa dạng hóa các mặt hàng sản xuất của công ty".

Công ty xuất nhập khẩu Nam Thái Sơn cũng đã rất thành công tại thị trường Nhật Bản. Mặc dù xuất khẩu các mặt hàng bao bì nhựa; nguyên vật liệu cho ngành nhựa, hóa chất xử lý nước; giấy… phải đáp ứng được những quy chuẩn vô cùng khắt khe, nhưng với sự đầu tư nghiêm túc, xây dựng quy trình sản xuất chặt chẽ, đạt chuẩn, công ty đã khai thác hiệu quả thị trường Nhật Bản. Ông Trần Việt Anh, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng Giám đốc Công ty cho rằng, đã học hỏi được nhiều khi tham gia thị trường này: "Đây là thị trường rất tiềm năng, ngay bản thân công ty tôi cũng xác định là trong 5 năm tới thì đây là thị trường số 1. Hiện tại xuất khẩu chỉ chiếm khoảng 10%, 20% thôi; tương lai trong 5 năm tới sẽ là 80%, vì đây là thị trường cực kỳ ổn định và rất lớn. Các doanh nghiệp sản xuất học được rất nhiều trong việc quản trị về sản xuất, là thị trường lành mạnh về tài chính và luôn luôn khuyến khích các nhà xuất khẩu đi theo hướng thân thiện với môi trường".

Xuất khẩu các mặt hàng thực phẩm chế biến, các sản phẩm nông nghiệp sang Nhật Bản đang là sự chuyển biến tích cực trong cơ cấu các mặt hàng xuất khẩu của Việt Nam. Công ty bánh kẹo Bibica bắt đầu trực tiếp xuất khẩu sang thị trường Nhật Bản từ giữa năm 2012 với dòng sản phầm chính là bánh Chocochip. Kết quả, thị phần Nhật Bản đóng góp cho Bibica là khoảng 5% trên tổng doanh số xuất khẩu. Đây là một thành công lớn của công ty khi mới thâm nhập vào thị lớn, nhiều tiềm năng nhưng khó tính này. Tiếp tục tận dụng cơ hội, công ty phát triển thêm dòng sản phẩm bánh mì Hura và kẹo cứng vào thị trường này, với kỳ vọng sẽ nâng doanh số xuất khẩu vào Nhật lên 10% tổng doanh số xuất khẩu trong năm 2013. Bà Trần Thị Hồng Lâm, Trưởng bộ phận Xuất khẩu - Công ty bánh kẹo Bibica nêu kinh nghiệm: "Nếu ai đã làm việc với thị trường Nhật Bản thì sẽ biết là tiêu chuẩn chất lượng yêu cầu rất khắt khe, Tuy nhiên, nếu chúng ta đã đáp ứng được yêu cầu về chất lượng của họ thì về lâu về dài thì họ sẽ gắn kết với mình rất bền vững. Nếu doanh nghiệp muốn làm việc với thị trường Nhật Bản thì thứ nhất là về quy trình sản xuất của mình phải đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm từ lúc bắt đầu đến sau này, là phải cam kết chất lượng với họ. Làm việc với Nhật Bản là phải uy tín".


Chuối là một trong 5 trái cây mà người tiêu dùng Nhật Bản đang có xu hướng tìm mua - Ảnh: DĐDN.

Nhìn thấy cơ hội từ thị trường Nhật Bản, Công ty Quỳnh Anh, chuyên sản xuất các mặt hàng nông sản sấy khô đã tìm cho mình được thị phần tại Nhật. Sau khi vượt qua được những yêu cầu cao về xuất xứ nguyên liệu, chất lượng sản phẩm cũng như bao bì, đóng gói, công ty bắt đầu xây dựng thương hiệu tại đây. Giám đốc Công ty Quỳnh Anh - ông Lê Đình Tuấn nhìn nhận: "Thị trường Nhật Bản là thị trường khó tính, đòi hỏi chất lượng sản phẩm cao, nhưng nếu đã vào được đó rồi thì đó là cơ hội rất tốt cho các doanh nghiệp Việt Nam. Quy trình sản xuất mình phải đảm bảo chất lượng thật là tốt, nhất là yếu tố vệ sinh, vì người dân Nhật Bản người ta rất chú trọng đến sức khỏe".

Đồng hành cùng các doanh nghiệp phát triển thị phần sang thị trường Nhật Bản, khuyến khích doanh nghiệp Nhật Bản đầu tư vào Việt Nam cũng như tạo dựng niềm tin với doanh nghiệp Nhật, một số ngân hàng thương mại cũng đã trở thành chổ dựa tin cậy cho doanh nghiệp. Ông Nguyễn Thanh Tùng, Giám đốc Vietinbank chi nhánh TPHCM cho biết: "Vietinbank có nhiều chương trình hỗ trợ doanh nghiệp trong sản xuất kinh doanh, nhất là các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực xuất nhập khẩu và các doanh nghiệp FDI. Vietinbank cũng đã ký kết với công ty đầu tư tài chính Nhật Bản CFC, theo đó, Vietinbank sẽ cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ đầu tư vào Việt Nam với sự bảo lãnh của CFC, chương trình này mang đến nhiều cơ hội cho các doanh nghiệp FDI Nhật Bản".

Việc xuất khẩu một mặt hàng mà doanh nghiệp có thế mạnh thì không phải là khó, nhưng để giữ được thị trường là cả một chiến lược lâu dài. Vì vậy các doanh nghiệp xuất khẩu cần xác định rõ và tận dụng triệt để lợi thế cạnh tranh cũng như sự khác biệt của sản phẩm, tạo dựng một hình ảnh đáng tin cậy cho nhà nhập khẩu mới có thể phát triển thị phần trên thị trường Nhật Bản.

Huệ Như
VOH

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

máy lọc nước RO 7 cấp lọc-(RS-007N)-15Lít/h

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013


Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, đi sang đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông nhau…

1. Khải quen Hà trong một dịp tình cờ, khi mà anh lang thang facebook và lướt qua một fanpage có một dòng tâm trạng buồn, kéo chuột xuống click tăng like facebook, để lại comment một cách vu vơ những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, anh chợt mỉm cười và tắt màn hình máy tính.

Việc chia sẻ với một người dưng dễ dàng hơn chia sẻ với một người thân, bởi người dưng không biết về cuộc sống của bạn, không có bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc sống của bạn, cũng không buồn vì bạn, lo lắng vì bạn. Nói tóm lại, Khải hiểu cách mà người bạn ảo kia rao bán nỗi buồn trên mạng ảo, nó đơn thuần là một dạng cảm xúc được dồn nén, tích góp lâu ngày, nay muốn được bung ra khỏi cái hộp vô hình chật hẹp, và nơi cô ấy chọn chính là mạng xã hội.

Sáng hôm sau, khi online facebook Khải nhận được một lời mời kết bạn, nhìn thoáng qua không có bạn bè chung giữa hai người, profile của người bạn mới cũng quá ít ỏi thông tin. Vốn dĩ Khải không quan tâm, nhưng nhìn nickname có nét quen và một avatar trưng ra nụ cười buồn với đuôi mắt hơi cụp xuống khiến anh đồng ý. Chấm tròn màu xanh sáng trong list bạn bè, Khải vô thức click vào nói chuyện cùng người bạn mới đó. Chính là Hà, người tưởng chừng như không có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ở đời sống thực.

Hà là một cô gái bí ẩn, sống cùng với nỗi buồn nhiều đến mức Khải có thể thấy cô ấy trưng ra rất nhiều status tâm trạng, luôn chia sẻ những câu nói được trích dẫn vu vơ đâu đó từ những mẩu truyện ngắn hoặc tản văn, đa phần nói về tình yêu. Khải nhìn nhận vấn đề một cách nhanh chóng, rằng cô bạn ấy cần một người tâm sự, cần một người chia sẻ, và cũng giống như anh, đang thấy cuộc sống thực của mình quá bức bối, đến nỗi chỉ biết bày bán những nỗi buồn trên trang cá nhân, gói gọn lại trong một vài dòng status.

- Đây chỉ là face ảo của em thôi, em dùng nó khi buồn. Bây giờ thì dùng nó khi nói chuyện với anh!

Hà từng nói thế, dù chưa gặp một lần nào nhưng Khải có thể hình dung nụ cười để lộ răng khểnh của cô giống như ảnh đại diện mà cô để. Mỗi lần hai người nói chuyện cùng nhau anh cũng đã vô thức cười rất nhiều lần. Vì xa lạ nên họ chia sẻ rất thật thà.

Mạng ảo chính là thế, khi bạn nói thật không ai nghĩ rằng bạn nói thật, khi bạn nói dối cũng chẳng ai nghĩ rằng bạn nói thật. Thông tin mà bạn cho đi chỉ ở dạng một chiều, nhất là đối với một người xa lạ, vì họ không tìm hiểu về bạn, không phản hồi, họ cũng đưa ra thông tin về họ. Tất cả là ảo, chỉ có cảm xúc trong bạn là thật, đôi khi thật đến mức ngây ngô.

- Vậy là khi vượt qua nỗi buồn, em sẽ không còn login vào face này nữa?

Khải gõ những dòng chữ trên màn hình, chấm tròn màu xanh nhức nhối, tim anh khe khẽ thở dài. Có một nỗi buồn thoáng qua, và Khải biết, nỗi buồn ấy là thật.

- Vâng.

2. Thời gian sau đó Hà kết bạn với Khải bằng một tên face khác, đó là cuộc sống thật của cô. Khác nhiều so với cuộc sống từ những ngày đầu anh biết. Hà của cuộc sống thật có quá nhiều bạn bè, cô cũng có một vài sự chú ý từ cộng đồng mạng, người thân trong gia đình, bạn bè và công việc cũng chiếm phần lớn thời gian của cô.

Hiếm khi thấy Hà post một dòng status tâm trạng nào lên facebook chính này, chỉ là những lời hỏi han từ những người bạn khác, đôi khi là những câu bông đùa với bạn bè, đôi khi là những bức ảnh hồn nhiên giữa đời sống thật. Khải hơi bất ngờ, cũng lại hơi chột dạ. Hóa ra anh vẫn luôn ảo tưởng về hình ảnh một cô gái yếu đuối cần che chở, bao bọc, cũng lại vì hình ảnh ảo tưởng ấy mà nuôi thương nhớ một cách thầm lặng. Hai mươi tư tuổi cho một cuộc tình ảo, với một thế giới công nghệ thật giả lẫn lộn, Hải cười buồn.

“Em biết thế nào chị cũng tìm được facebook kia của em mà, nhưng dù sao giữa em và chị cũng không có gì để giấu, đó là những phút yếu lòng và cũng là thật lòng nhất của em!”

Khải lướt qua nhanh cập nhật của bạn bè, thấy được dòng comment trên face của Hà khi trò chuyện cùng một người bạn khác. Anh thở nhẹ, cuộc sống này vốn nhiều mặt, con người ta cũng thường trưng cho mình nhiều mặt nạ khác nhau. Giữa nhịp sống hối hả, sống thật với lòng mình không dễ, sống thật với cảm xúc của mình cũng là một việc rất khó khăn.

Từ sau đó, Khải và Hà vẫn nói chuyện như trước, như những ngày mới quen nhau, nói về tất thảy cuộc sống xung quanh mình, có thể đúng, có thể sai, nhưng cái mà họ quan tâm chính là sự chia sẻ, thái độ đồng cảm và một nét gì đó đang lớn dần, hình như là một chút ảo ảnh mong manh dần hình thành. Một cách lạ lẫm, giữa một đêm mưa, Khải gõ những dòng chữ ngắn ngủi trong một khung hình chữ nhật nhỏ xíu bên góc phải màn hình.

- Hình như… anh nhớ em!

Gõ rồi anh lại xóa đi. Phía bên kia, có một cô gái đang nhoẻn cười, cô ấy vui vì công việc hôm nay thuận lợi, lại vui vì khi trời trở lạnh, vừa bước chân ra khỏi cửa đã nhận được tin nhắn từ Khải nhắc nhở cô mặc áo ấm. Cô không ngần ngại, gõ vào khung chat.

- Em nhớ anh!

Có thể biến ảo thành thật được không? Họ sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, bị tắm ướt bởi một cơn mưa, chỉ cách nhau một màn hình máy tính. Thật ra, nếu muốn, họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào. Đúng, chỉ cần họ muốn. Vậy nhưng Khải luôn bị ám ảnh, bởi một mối tình cũ vừa trôi qua, bởi người cũ vẫn làm Hà nhói lòng khi nhắc nhớ về kỉ niệm.

Anh biết, cô ấy còn login vào face ảo để nói chuyện với anh là bởi cô còn buồn, nhưng nếu một ngày nào đó, cô chỉ vào một face chính, chỉ dành thời gian để chuyện trò cùng người thân, lãng quên một người dưng như anh, thì lúc bấy giờ, anh chính là một người dưng, một người hoàn toàn xa lạ và không có bất cứ mối liên hệ nào khác.

Tình ảo, có thật không?


3. Dạo gần đây Hà không hay online ở face ảo mà cô lập ra để che giấu nỗi buồn trước kia. Một vài lần Khải có nghe cô nói thoáng qua về chuyện người yêu cũ muốn quay trở lại. Anh bất giác thở dài. Điều anh lo sợ cũng đến, mặc dù được biết trước nhưng cảm giác đón nghe sự thật và chấp nhận sự thật vẫn rất khó chịu.

Anh từng nói anh sẽ dành thời gian trò chuyện cùng cô, kể chuyện cười cho cô nghe, anh còn biết rất rõ về sức khỏe của cô, vẫn hay nhắc nhở cô không nên ăn món cay kẻo không tốt cho dạ dày, nên ăn nhiều cơm một chút để mau tăng cân,… Anh cảm nhận rõ rệt rằng bản thân anh không coi cô là một người dưng nữa, cũng từ bao giờ anh tự cho phép mình nhớ đến cô nhiều hơn, chăm sóc cô nhiều hơn, dù chỉ là những icon nhoẻn cười hay những dòng chữ không nhìn thấy cảm xúc.

Khải từng liên hệ mình giống như một chú hề. Trên mặt chú hề lúc nào cũng vẽ sẵn một nụ cười, chỉ cần nhìn vào đó khán giả có thể bật cười rất vui vẻ. Nhưng người ta không biết rằng, đằng sau nụ cười được vẽ sẵn đó, có những giọt nước mắt thương tâm, tủi hờn của số phận, cũng có những cơn đau giằng xé. Với Khải, lúc này, việc đấu tranh giữa chấp nhận sự thật và nuôi ảo tưởng cũng đau đớn như vậy. Anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Hà ngày một lớn, hy vọng được thắp sáng ngày càng nhiều, nhưng ngẫm lại, anh cũng chỉ là một người bên lề cuộc sống của cô mà thôi.

- Chúng mình có thể yêu nhau không?

Khải từng hỏi với Hà như vậy. Cô không trả lời, chỉ im lặng. Hà vẫn đang có nỗi ám ảnh bởi tình yêu tan vỡ, có một chút sợ sệt, có một chút mong chờ. Với cô, chuyện tình cảm mỏng manh như nắng đầu mùa, trong trẻo và đẹp lạ, nhưng không khéo níu tay thì tình rơi vỡ mất. Vậy nên cô thấy bình tâm khi trò chuyện cùng Khải, cũng bình tâm khi nói nhớ anh, còn chuyện yêu anh, cô chỉ lo sợ sẽ là một kết cục tổn thương cho cả hai người. Điều đó quá đau lòng, cô không muốn tiếp nhận.

Mỗi người trong chúng ta đều là một chú hề trên sân khấu của chính mình. Chúng ta treo một nụ cười sẵn có để làm vui lòng thiên hạ, nhưng lại lén lút quệt nước mắt khi chỉ có một mình. Chúng ta được chào đón bằng những tràng pháo tay, bằng những lời khen ngợi, nhưng khi đau khổ hay gục ngã, cũng chỉ có một mình đơn độc, giống như chú hề côi cút trở về nhà sau khi ánh đèn sân khấu vụt tắt.

Những ngày giao mùa lạnh lẽo, lòng người như chững lại, Khải và Hà không còn nhiều mối liên hệ với nhau. Thi thoảng Khải nhắn cho Hà một tin nhắn nhắc nhở cô nhớ mang áo khoác, thi thoảng anh chỉ gửi đi một câu hỏi giản đơn: “Ngày hôm nay của em thế nào?”. Thậm chí anh còn không cần câu trả lời, chỉ như việc quan tâm cô là phản xạ tự nhiên.


“Em chưa bao giờ trưng một nụ cười giả tạo với anh. Em cũng chưa bao giờ che giấu con người thật của em với anh. Có thể trong mắt nhiều người, em cố gắng gồng lên để sống, nhưng trước anh em vẫn là em một cách chân thực nhất. Anh, có tin em không? Có tin rằng, em yêu anh không?”

Cuối ngày, những ngọn đèn vàng vọt hắt xuống lòng đường phản chiếu một thứ ánh sáng mơ huyền ảo. Hà ngồi bên góc quán, tay đặt lên những hạt nước tròn đọng lại từ cốc nước cam cô gọi trước đó khá lâu. Cô không muốn chàng trai mình yêu thương hụt hẫng, càng không muốn anh phải chịu tổn thương sau rất nhiều ngày anh cùng cô đi qua nỗi đau. Cô sẵn lòng chờ Khải, kiên nhẫn và mong chờ anh đến.

Cũng lúc đó, phía đối diện, một góc quán nhỏ, có một chàng trai đưa mắt nhìn sang, trên tay vẫn bật sáng tin nhắn mà anh nhận được trước đó không lâu. Hóa ra, tình ảo nhưng cảm xúc là thật. Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, ra phía cửa quán, đi sang đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông cho nhau…

Máy lọc nước ro tinh khiết 125L/H - TK125

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Bộ loc nuoc RO Litree LH5-3


Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Máy loc nuoc RO nasawa 20l

 loc nuoc ro

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Máy loc nuoc RO Artec.USA

 loc nuoc ro
Ngày 7-11, Đoàn giám sát của Ban Kinh tế- Ngân sách HĐND tỉnh đã có buổi làm việc với Sở Tài nguyên và môi trường, Sở Xây dựng và Ban Quản lý các Khu công nghiệp (KCN) về công tác quản lý, bảo vệ môi trường.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

"Tớ khuyên cậu thật lòng đó, yêu đương thì phải hạnh phúc, vui vẻ. Lúc nào cũng phải rực rỡ hoa hoét quà tặng. Có thế thì mới đáng để gọi là yêu đương, để hãnh diện với mọi người. Còn không thì… nhấn nút biến ngay!”

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Nhiều vụ vi phạm môi trường nghiêm trọng xảy ra thời gian qua như vụ Công ty CP Nicotex Thanh Thái (Thanh Hóa) chôn thuốc trừ sâu gây ô nhiễm môi trường lâu năm, hay Công ty Hào Dương (TP Hồ Chí Minh) 10 lần vi phạm, trực tiếp xả thải chưa qua xử lý nước, đầu độc sông Đồng Điền... đã cho thấy những lỗ hổng pháp lý trong Luật Bảo vệ môi trường hiện hành.
Ngoại tình với sếp vì muốn thăng tiến

Người đàn ông ấy tính ra cũng gần bằng tuổi cha chú Hạnh, nhưng vì bản thân, vì muốn có sự nghiệp sáng lạn hơn, Hạnh quyết định mồi chài người sếp diện đồng phục công sở đó. Ngày ra trường, Hạnh đã nghe người ta kháo nhau, ‘bây giờ đi làm không có quan hệ tốt, không được người này người kia nâng đỡ thì còn lâu mới trụ được. Vào đâu ấy là phải cố gắng mà làm thân, kiếm một người có tí vị trí mà nhờ vả, chứ không thì cứ giậm chân tại chỗ thôi”.
Vì bất đồng ngôn ngữ nên ai hỏi gì anh cũng chỉ trả lời đúng một câu “Bangladesh”. Cái tên Đét của anh cũng từ đó mà có.

Vài năm trước, Yearul Islam (quốc tịch Bangladesh) cùng bạn bay sang Malaysia hành nghề buôn bán quần áo mưu sinh. Trong một buổi lang thang bán hàng, Yearul bị bọn cướp đánh đập tàn bạo, hàng hóa, tiền bạc bị lột sạch.

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Chỉ mất 2 triệu đồng đầu tư trang thiết bị, mỗi hộ dân ở huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên-Huế, đã có thể sử dụng nguồn nước sạch thay vì phải sử dụng nguồn nước ngầm nhiễm phèn.


Máy lọc nước RO nt 09

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Tôi vừa muốn kéo anh lại, vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Tôi bắt đầu sợ đánh mất.

- Hôm nay cả lớp học thêm 45 phút để bù cho 2 ngày nghỉ của tuần trước. 

Cả lớp ồ lên một tiếng khi nghe cô thông báo. Không sao, cũng chỉ còn một buổi nữa là không còn được học…Tôi nghĩ và mỉm cười. Mấy đứa nhóc này thật tình rất giống mình  của cái thời mực tím.  

thời học trò bảng đen 
Tôi là đứa hơi khác người thì phải. Khi người ta uống nước trà nóng giữa mùa đông buốt giá thì tôi vẫn thích gọi một ly trà đá và chờ cái lạnh chui dần qua cuống họng. Khi người ta thích đi những cái xe xịn và phân khối lớn thì tôi lại thích đi chiếc xe 82 độ. Thi thoảng lại thích cái cảm giác hơi ngột ngột trên xe bus. Khi người ta thích đi học ngoại ngữ ở những trung tâm lớn thì tôi lại xin để học cùng mấy nhỏ cấp III ở trường ngay gần nhà. Khi người ta hướng tới cách ăn mặc sành điệu và sexy thì tôi lại thích cách ăn mặc bụi bặm. Khi người ta vai kề vai với người tình thì tôi lại thích nhâm nhi ly café ở một quán quen trong hẻm. Và tôi có cả ngàn đặc điểm được cho là khác người khác ví như cắt tóc kiểu ngang đổ và bấm, ví như là antifan của các chàng trai mà để sologan là: "Tôi yêu trẻ con và tôi thích cách người ta tạo ra chúng.’’ Và thi thoảng cũng để lại hiệu ứng là sự quan tâm rất chi đặc biệt của một cơ số các bạn bè và người thân. 

Chưa bao giờ tôi tưởng tưởng tình yêu sẽ đến với tôi như thế nào, nhưng đôi khi hạnh phúc lại đến vào lúc mà người ta không ngờ tới. Cũng giống như cơn mưa của ngày hôm ấy. 

Một buổi chiều tôi đang sải bước trên con đường Pasteur sau khi bước chân ra khỏi trường Soul với cây đàn guitar trên vai thì cơn mưa sầm sập lao tới. Những chiếc lá bị bứt vội khỏi tán cây, cuộn mình lao xuống cùng những hạt mưa đang tung ra sau khi tiếp đất. Những bông hoa xà cừ trắng ngần cũng rơi lả tả, lăn lốc dưới chân tôi. 

Tôi bước thật chậm, chẳng bận tâm cơn mưa đã làm tôi ướt áo và mái tóc cũng bết lại. Kéo chiếc mũ của áo khoác lên để ngăn lại một chút se sẽ lạnh. Tất cả là tại cái bài hát buồn…Tôi cúi người thắt lại cái dây giày vải vừa tuột thì chiếc đàn rơi xuống khỏi vai. Đúng lúc cơn mưa mịt mù trút nước. 

Chiếc ô tô thắng vội, rồi tiếng bước chân đạp trên nước và bàn tay rắn rỏi kéo tôi vụt vào xe. Điều ấy khiến tôi ú ớ. Và trái tim tôi loạn nhịp khi chàng trai nào ôm ghì tôi vào ngực. Tôi càng cố đẩy thì người ấy càng cố kéo tôi vào người. Cái tay người ấy như gọng kìm cứ ấn cái đầu tôi vào cổ và với thái độ rất yêu thương, nhẫn nại. Cho tới khi tôi không chống cự gì nữa thì người ấy bắt đầu nới lỏng tay ra. Tôi bắt đầu thở và hét lên. 

-  Điên à, cái anh này. 

Đến lúc này thì anh nhìn tôi với ánh mắt buồn và bối rối. 

- Xin lỗi…cơn mưa lớn quá. Với cái tính cách của tôi, đáng ra anh đã ăn cái bạt tai vì cái tội dám sàm sỡ tôi, và vì cây đàn của tôi còn nằm ở dưới đất. Nhưng không hiểu sao khi ấy, tôi chỉ yêu cầu dừng xe. Cho đến bây giờ anh vẫn trêu tôi vì cái tội si mê cái vẻ đẹp của anh. Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh hẳn có chuyện gì buồn, và nhầm lẫn gì đó. 

Tôi chẳng biết bằng cách nào mà anh có thể mò ra tôi giữa một cái bể người, thậm chí không hề biết tôi tên gì, ở đâu và làm gì? 

gặp nhau tình cờ 

Tôi làm việc tại một bệnh viện phụ sản. Và những người mà tôi thường gặp gỡ dĩ nhiên là các mẹ, các bà rồi. Thế mà khoảng chừng hai tuần sau lần gặp gỡ bất đắc dĩ đó. Anh tới tìm tôi. 

Đi làm, tôi ăn mặc nhìn chững chạc hơn nhiều so với cái vẻ nít con, bụi bặm hôm ấy. Cả anh và tôi đều ngỡ ngàng khi nhận ra nhau. 

- Anh đưa vợ đi đẻ à? 

Tôi vừa hỏi vừa ra vẻ tìm kiếm. Chắc đó là điều khôn ngoan nhất tôi có thể làm để né tránh cái suy nghĩ, làm thế nào mà anh chàng đẹp trai này lại có thể tìm đến tôi cơ chứ. 

- Tôi tới để gặp vợ. 

Tôi muốn điên lên với cái vẻ tự đắc, và đôi mắt như đang cười khiêu khích tôi. Dĩ nhiên là tôi biết mình bị trêu đùa rồi. Giữ vẻ điềm tĩnh cần phải có, tôi rút tấm card cá nhân đưa anh và nói. - Hãy liên lạc với tôi bằng số này. Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh. Tôi nói rồi quay lưng, biết là phía sau anh đang nhìn tôi - ớn lạnh vì màu áo blouse. 

EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH! 

Tôi quyết định không thèm trả lời cái tin nhắn vớ vẩn như thế này. Tuy vậy nó vẫn làm tôi nao nao khi chợt nghĩ về một người đẹp trai với cánh tay rộng lớn. 

*** 

Một buổi chiều, khi nắng vừa tắt. Tôi bước ra khỏi bệnh viện và hướng về phía nhà thờ. Cuối tuần tôi muốn tìm cảm giác bình yên nơi thánh đường và nếu trong lòng có bứt rứt gì thì tôi mong đợi sự siêu nhiên sẽ mang tất cả đi. 

Anh ở đó tự bao giờ với nụ cười hiền từ khác hẳn vẻ mặt nham nhở mà tôi tưởng tượng về anh như một gã Sở Khanh. Tôi đã yếu lòng? 

Anh cứ tới bất thình lình khiến cho tôi bắt đầu sợ cảm giác không kiểm soát nổi cuộc sống của bản thân, và cả cảm xúc nữa. 

Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi tôi vừa được ra trực, và đang rảo bước trên vỉa hè. Ngắm nghía tia nắng vừa xéo qua tán lá. Tôi cũng mê đắm với những cánh hoa vàng nào vừa rụng. Anh xuất hiện đột ngột, cướp tôi đi từ tay của những ngọn gió mát lạnh. 

- Anh đưa tôi đi đâu vậy? Làm ơn buông cái tay anh ra khỏi tay tôi và cất cái mặt đê tiện của anh ở nhà. 

- Một ngày đẹp trời như thế này , em không thể cất cái vẻ khó chịu khi gặp anh, và nói với anh bằng cái giọng ngọt ngào vốn có của em, hay là tặng cho anh một bản nhạc như là bố thí với kẻ ăn xin sao? - Anh không biết là tôi rất mệt sao? 

- Anh biết, nên đâu có bắt em đi để làm việc đâu, em cứ thư giãn như là điều em muốn, thậm chí em có thể ngủ. 

- Ừ thì ngủ. Tôi sẽ ngủ thật đấy. Và tôi ngủ ngon lành trong khi quên mất không rút bàn tay ra khỏi tay anh. 

Chúng tôi tới Vũng Tàu khi nắng bắt đầu lên cao. Nắng vàng trải đều trên bờ cát. Biển xanh cũng như sâu hơn với bầu trời lên cao không một gợn mây. 

- Đi spa được không em? Anh thấy mắt em có nếp nhăn rồi kìa. 

Tôi rút vội chiếc điện thoại và soi mình thật kĩ. Tôi không chắc lắm về chuyện tôi đang bắt đầu già đi. Tôi được nghỉ ngơi cho tới khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh đánh thức tôi và cùng ngắm thứ ánh sáng đang nhạt dần, nhạt dần… 

Một chút tham vọng, tôi bỗng muốn anh trở thành cái gì đó với tôi, hoặc chí ít cũng muốn lần sau như thế này. 

cùng nhau ngắm hoàng hôn 
Chúng tôi dắt nhau đi mấp mé triền nước. Mỗi lúc sóng xô lên, anh kéo tay tôi quay một vòng, còn tôi nhảy lò cò. Vậy là chỉ có chân anh ướt nhé. Tôi bắt đầu mở lòng ra để nói về những chuyện gần nhất. Thi thoảng dừng lại chụp hình chọc nhau và cười đùa. 

Trăng cứ dìu dịu mà ru tôi bằng bài hát của biển. Bờ vai anh lớn thật lớn. Anh hỏi tôi: 

- Em có muốn anh tặng em một bản nhạc không? 

Tôi đồng ý nhưng với điều kiện sẽ không đàn cho anh đâu nhé. Anh cười vì cái kiểu con nít của tôi lại tái phát... Ừ thì đi. 

Anh bước chân vào một bar, và rất trịnh trọng anh tặng tôi một bản nhạc piano. 

Vậy nhé. Vậy là không hề đụng hàng nhau rồi. Tôi hơi cười vì lúc trước chả phải chính tôi cũng bị tiếng đàn piano làm mê đắm… 

Không nghĩ nữa. Tôi phải chấm dứt tình trạng này thật nhanh. Anh vừa đẹp trai, vừa hài hước, vừa đàn giỏi. Nhìn cách anh đàn thì nhất định là được đào tạo bài bản từ tấm bé. Tôi không nghĩ mình lại có ngày sẽ dừng lại ở một chàng lãng tử như thế này. Nhưng cái cảm giác khi mọi người vỗ tay rào rào, và ánh mắt khi tị của một cơ số các cô gái có mặt hôm đó thì tôi lại muốn ngay lập tức cho anh là ứng viên của tình đầu. Duy chỉ có việc anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh là người như thế nào? Và tôi có phải là người thay thế không? 

Tôi vừa muốn kéo anh lại. Vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Tôi bắt đầu sợ đánh mất. 

Tôi chủ động hẹn hò anh thay vì cứ bị bắt đi bất ngờ như vậy. Sau khi ngồi vắt vẻo trên một đoạn dây xích nhìn ra dòng sông, và đàn cho anh nghe một bản nhạc trong bộ phim tôi xem từ thời bé xíu, tôi bắt đầu câu chuyện về tuổi thơ. 

Tôi đã hỏi về anh, từng bước một thử kéo anh đi theo những gì tôi sắp sẵn ở nhà. Tôi không muốn chuyện tình phải kết thúc trong đau buồn nên sẽ xác định trước xem anh yêu tôi bao nhiêu phần. Nhưng những câu trả lời của anh khiến tôi hơi hụt hẫng. 

- Tuổi thơ anh là học. 

- Tình yêu lớn nhất của anh là yêu chính bản thân mình. 

- Điều anh hạnh phúc nhất là được sống thoải mái, và làm những gì mình thích. 

- Thể loại nhạc mà anh thích nghe nhất là hỗn hợp, tùy tâm trạng. 

- Anh không đi làm, ở nhà đi loanh quanh, gặp gỡ ít người và cười cười nói nói. 

- Ba mẹ anh còn trẻ, khỏe, làm nhiều việc và rất yêu con cái. 

- Anh từng yêu rất nhiều người, và họ đều có điểm chung là toàn bỏ anh mà đi… 

Nhưng dường như những điều khó hiểu về anh lại khiến tôi tò mò, và có lúc chợt nhận ra anh cũng rất hấp dẫn. 

Cho tới ngày không phải anh kéo tôi đi mà là một người con gái. Cô ấy xuất hiện bất ngờ với cái nhìn sắc lạnh, sự ăn mặc sành điệu, cùng với lời mời 1 ly nước và một cuộc nói chuyện. 

Cô ấy giới thiệu bản thân là một giảng viên của trường đại học - đã là vợ hợp pháp của anh. Cô ấy còn lấy bức hình đáng yêu của con gái bé bỏng, cho tôi xem hình cưới, và những khoảnh khắc đáng nhớ…Cô ấy nói trong nước mắt về việc cô ấy bất lực thế nào từ khi biết anh có liên quan tới hàng đá. Cô ấy quyết định ly hôn để giải thoát. Nhưng một khoảng thời gian dài cô ấy vẫn không ngừng quan tâm tới anh, cô ấy biết tất cả về mối quan hệ của anh và tôi. 

Cô ấy tới không phải để chia rẽ, mà là một lời thỉnh cầu. Cô ấy xin tôi hãy làm mọi cách để kéo anh ra khỏi vòng sa ngã khi còn có thể. 

Tôi đã không thể nói chuyện với anh ngay sau cuộc gặp gỡ với người con gái ấy? Tôi suy nghĩ về việc tại sao tôi lại phải chấp nhận một con người như vậy? Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn một người đàn ông tốt hơn anh ấy và không hề có rắc rối gì. Tôi quay sang cự tuyệt tình cảm của anh.  

Còn anh đã linh cảm thấy điều chẳng lành nên đã tức tốc đi tìm tôi. Vẫn bàn tay cứng cỏi đó, kéo tôi ra khỏi nhà, lên xe và lao vút trên đường phố.

lao đi trong màn đêm  
Đến lúc này thì tôi không thể nào nhịn được nữa. Tôi nói như hét lên. 

-    Anh có phải là một con quỷ ở địa ngục lên phải không? Nếu không thì anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh làm gì? Anh ở đâu? Anh sống như thế nào? Và tất tần tật về anh? Tôi chưa bao giờ nhận được một câu nói nghiêm túc về tất cả những điều tôi cần biết? 

Anh cứ đi. Cầm vô lăng thật chặt, và rẽ dòng người. Kéo tôi đi. Vội vã mở cửa một căn hộ. Đẩy tôi vào. Khi cánh cửa đóng sầm lại. Anh ôm tôi thật chặt. Hôn ngấu nghiến. Mặc cho tôi giằng co. Anh vẫn hôn tôi đến ngạt thở. Anh kéo nát đồ của tôi như một gã trai lên cơn điên dại và mất ý thức tự chủ về bản thân. Anh bế tôi lao tới cái giường và lại hôn. Nỗi uất hận trào dâng trong con người tôi. Tôi đã thề là nếu anh không giết chết tôi, nhất định tôi sẽ giết chết anh. Tôi khóc tức tưởi, từng giọt nước nóng bỏng thi nhau rơi. Nơi con tim tôi như chết hết mười phần. 

Bất giác anh dừng lại. Nuốt những giọt nước đang rơi. Anh vẫn ghì tôi thật chặt và khóc. 

- Cứu anh đi, em là bác sĩ mà. 

Đến lúc này thì tôi thay đổi hoàn toàn thái độ. Lần đầu tiên thấy một gã trai đang yếu đuối trước mặt tôi. Tôi rút cánh tay vừa được tự do, kéo đầu anh thật gần. 

Tôi bắt đầu hôn lên trán. Khẽ xóa giọt nước mắt còn lăn dài trên má anh. Tôi cố gắng yêu thương anh bằng trái tim của một người phụ nữ. 

Chắc cũng mất khoảng 15 phút để cái không khí này nguôi bớt đi. Tôi bắt đầu hỏi anh. 

Hóa ra anh đã tốt nghiệp chương trình sau đại học tại trường Berkeley. Anh về Việt Nam và cưới vợ. Một người bạn khá thân với anh thuở đi học cùng. Sau khi bé gái ra đời, không phải cô ấy bị chứng trầm cảm sau sanh mà lại là anh. Anh không hiểu cái quái gì đang xảy ra với mình, và anh tìm đến chất kích thích, chỉ mong sao cô ấy có thể hài lòng về anh. Nhưng càng lúc anh càng lún sâu vào thứ mà người ta cho là nó không thể nghiện được. Cô ấy rời xa anh.  

Anh là con trai duy nhất của hệ thống nhà hàng Thiên Vương Tửu tại Sài Gòn. Anh để tuột mất hạnh phúc mà lúc trước anh cho là nó thuộc về mình.  

Cho tới cái ngày định mệnh, anh đã gặp tôi. Anh nói, chính cá tính mạnh mẽ của tôi, và đôi mắt nâu thăm thẳm, đầy trắc ẩn và cả công việc mà tôi đang làm. Anh có thể hi vọng mong manh rằng tôi sẽ cứu được anh.  

Anh nói rằng khi lý trí của anh còn có thể lên tiếng có nghĩa rằng anh không được từ bỏ niềm tin. Nhưng niềm tin lại là thứ con người ta dễ đánh mất nhất.  

Tôi đã ngã vào vũng lầy khó khăn nhất trong cuộc đời. Công việc của tôi dường như bị bỏ dở vì cái bệnh nhân này. Tôi bắt anh phải lao động như một người bình thường. Bắt anh ăn uống một cách điều độ và tham gia những chương trình hữu ích. Kéo anh vào số đông để anh có thể từ giã tiếng mời gọi nơi vũ trường.  

Anh cũng vật vã, đòi hỏi và nhiều lúc còn nổi khùng với tôi. Nhưng tôi muốn giúp anh. Tuy vậy những lời nói của cô gái cứ in hằn trong tâm trí tôi.  

Có một ngày nọ tôi và anh tới thăm con gái và vợ. Ai cũng tỏ ra hạnh phúc, duy chỉ có tôi là cảm nhận về sự ra đi sắp tới. Tôi đã chuẩn bị vali để đi khỏi cuộc đời của anh. Tôi không muốn bước chân vào hạnh phúc giang dở, khi cả anh và cô ấy vẫn còn khả năng quay lại.  

Tôi quyết định đi du học.  

Lần cuối cùng tôi nói tạm biệt với ngôi nhà tự động hóa, và ánh đèn vụt tắt trước lúc tôi bước ra. Nơi này sắp có một sự đoàn viên. Tôi mỉm cười và bước đi.  

Có bất ngờ không khi người kéo tay tôi ở lại không phải anh mà là cô ấy. Cô ấy dịu dàng trong bộ váy màu tro hoa hồng và những lời nói rất chân thành. 

- Đừng từ bỏ nơi này, nơi mà hai người đã trải qua thật nhiều khó khăn. Tôi đã yêu một người khác, chính là Jack. Chúng tôi sẽ định cư tại Canada. Tạm biệt em và mong hạnh phúc ở lại thật lâu với hai người. 

Lúc này thì anh cùng Jack xuất hiện.  

Hạnh phúc thêm một lần nữa tới rất vội. 

Nguồn : truyenngan.com.vn


Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi: 

- Đố bạn Tình yêu là gì? 

Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói: 

- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne. 
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói: 

- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao? 

Tình yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu. 

Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói: 

- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người. 

- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy. 

Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói: 

- Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm. 

Anh ta lại uống ly champagne. 

- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được. 

Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên. 

- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ! 

Tình yêu là cốc nước trắng. 

Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. 

Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. 

Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...

(ST)

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Nó cúp mắt, rồi điềm nhiên tắt nguồn điện thoại. 

Rắc…cái sim gãy đôi. Nó ung dung thảy hai nửa sim lên, nhìn nó lướt nhanh qua khoảng không rồi rơi xuống đất. 

Nhẹ nhàng. 

Ok, thế là xong. Nó đã hoàn toàn biến mất trước những con người tồn tại qua những số điện thoại lưu trong sim đó. Nó sẽ vĩnh viễn không còn nói chuyện, không còn gặp những người đó nữa. 

Nó ghé cửa hàng điện thoại, mua một cái sim mới rồi lắp vào. Nhắn tin cho vài người. Xong, nó lại đi, tìm kiếm những khách hàng mới và cho họ số điện thoại mới này của nó. 

Càng ngày, nó cảm giác càng rõ rệt hơn rằng, hình như tất cả sự sống mà nó đang trải qua mong manh như cái sim điện thoại. Chỉ cần bỏ cái sim đó đi thôi, thì nó dường như đã “chết” trước bao nhiêu người rồi. Thì đó, thử hỏi coi, người ta không liên lạc với nó được, không sao gặp nó được, và nó thì mãi mãi không muốn liên lạc lại thì coi như đã chết rồi chứ sao. Chậc, thời buổi công nghệ mà, đâu nhất thiết phải gặp mặt nhau như xưa nữa chứ, và vì thế nên việc biến mất cũng dễ dàng hơn nhiều. Gặp nhau, đưa nhau về tận nhà, biết nơi ở của nhau, khó tránh lắm. Đằng này chỉ cần một cú phone, anh đang ở đâu, em bắt taxi đến. Hết công hết việc thì ok, mình chia tay. Và rồi thì rắc, cái sim gãy đôi, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được em nữa…bla…bla… 

Cứ thế, nó “chết” trước nhiều người lắm rồi. Nhiều đến nỗi cộng tất cả các ngón của bàn tay và bàn chân lại cũng chưa hết. Chắc phải thêm vài lượt nữa mới đủ. Haizz. Một cô nhóc 25 tuổi đời và hàng tá tuổi nghề…Nó cũng thấy oải lắm rồi. 

Tin nhắn lúc 00:00h: “Anh nhớ em quá. Mai mình gặp nhau được không? Chỗ cũ nhé?”. Nó ngáp dài, suy nghĩ vài giây rồi replay ngắn gọn “OK”!. Ha. Thế là thêm một con mồi. Nhớ ư? Nó không tin. Mới gặp nhau một lần, mây mưa cho thỏa sức mà dám nói là nhớ nó á. Nó cười khinh bỉ vào mặt hắn ta thì có. Cái nhớ của hắn không phải là cái nhớ mà nó mong đợi. Nó dám thề và đảm bảo luôn. Nó quyết định sẽ “chết” trước hắn. Một gã trai mới cưới mà đã vi vu hoa lá đáng có một kết cục như thế, chưa kể nó còn giúp gã bớt một đêm tội lỗi với cô vợ đang mong ngóng ở nhà. Nó khóa máy. Để rồi trưa hôm sau có gã nào đó bực dọc nguyền rủa thầm nó trong quán café Hi-end trên con đường Sương Nguyệt Ánh, còn nó thì tung tăng shopping trong một cửa hàng mới mở mà nó có mấy cái vé ưu đãi chưa dùng hết. 

Suy cho cùng thì…nó cũng cần người yêu. Hay đơn giản thôi, một bờ vai, một bàn tay vững chãi để nó có thể dựa vào, nắm lấy tay nó những khi mệt mỏi. Mà chán quá, nó toàn gặp gì đâu không ấy. Mối tình đầu đẹp như mơ lại thành bi kịch khi người yêu của nó trao đổi nó với con bồ thằng bạn kia. Nực cười. Yêu đương thế đấy. Hóa ra nó nhầm. Những lời yêu đương nó nhận được chẳng qua là mối nối cho những kế hoạch lâu dài của người – yêu – nó. Yêu nó để trao đổi với người khác, haizz, một kế hoạch tồi, thế mà nó vướng vào. 

Nó trở thành thế này bao giờ không biết, không nhớ, cũng chẳng hiểu hoàn cảnh đưa đẩy thế nào. Suy cho cùng thì…đôi khi quên khuấy đi cái lý do cũng hay, đỡ hại não. Nó nghĩ thế nhưng đôi lúc lòng nặng trĩu khi vô tình một ngày ngồi uống rượu mà nhớ về thuở xa xưa. Nó ngồi nhìn gốc cây xà cừ to quá vòng ôm của nó trong công viên mà chợt nghĩ ngợi.Cây cổ thụ rồi thì cũng buồn cho số tuổi của nó, nếm trải mọi thứ, chứng kiến mọi thay đổi của thời đại. Một mình. Trơ trọi giữa bao thế hệ trẻ còn đang ngơ ngác trước cuộc đời. Thế mà con người cứ muốn sống dai, sống lâu, thậm chí là trường sinh bất tử gì gì đó. Nó chẳng ham. Sống mãi làm gì khi ngày qua ngày càng thêm mệt mỏi. Cái gì quá cũng không tốt. Sống cũng thế. Đủ nếm trải, đủ cảm nhận, thế là được rồi. Sống lâu thêm làm gì để mang một thân thể mòn mỏi rã rời và già nua yếu đuối bất lực trước mọi sự thay đổi của cuộc đời. 

Hôm nay nó có tận ba cái hẹn. Cái nào cũng đáng giá. Đola đấy. Một giờ tận mấy trăm Đô, nhiều người đi làm vật vã cả tháng chưa bằng nó làm một giờ. Đời là thế đấy. Bất công quá đỗi. 

Nó lại bẻ cái sim. Hình như thành thói quen rồi. Nó cũng chẳng buồn khi nghĩ đến cảm giác rằng khi không gọi được cho nó người ta sẽ thế nào. Nó quy ước chung: những người đến với nó chỉ để thỏa mãn họ thì việc gì nó phải nghĩ đến cảm giác của người đó chứ. Nó làm họ vui, xong, còn thì là việc của họ, nó quan tâm làm gì cho mệt óc. Chẳng ai phát điên vì nhớ nó đâu, cũng chẳng ai quan tâm xem nó có mệnh hệ gì khi họ không liên lạc được với nó đâu. Kệ, không liên lạc được thì thôi chứ, không có nó thì có người khác, trên đời này còn khối cô đẹp hơn, xinh hơn, làm vừa lòng khách hơn nó mà. 

-         Em kể về em đi? 

-         Kể gì chứ? 

-         Gì cũng được, anh không cần biết, cứ kể đi… 

-         Em đi tắm đã nhé, hay anh tắm trước… 

-         Không cần…Em cứ làm theo yêu cầu của anh, kể đi… 

Nó lặng thinh. Về nó. Kể gì chứ? Nó có gì để mà kể cho anh nghe chứ. Kể rằng đời nó ô nhục thế nào à? Hay kể về các khách hàng mà nó đã đi qua? Chán thật! Nó chưa bao giờ rơi vào tình thế này. Nó quan sát anh. Mệt mỏi, mắt thâm quầng, nồng nặc mùi bia. Anh đi cùng nhóm bạn vào bar này, bị đưa đẩy thế nào, anh lại đi cùng nó vào khách sạn này. -         Em chẳng có gì để kể cả. 

-         Ừ, thôi vậy! Anh ngủ chút. Bạn anh có gọi em nghe điện thoại giùm rồi gọi anh dậy nhé. 

-         ----- 

Anh ngủ rồi. Nó thở dài. Một cảm giác mơ hồ quen thuộc, nửa như thực, nửa như mơ. Cái cảm giác này…hình như nó đã chờ đợi lâu lắm rồi. Một ai đó lắng nghe nó, một ai đó hỏi về cuộc đời của nó chứ không phải là em tên gì ở đâu có người yêu chưa. Mấy cái đó xoàng lắm. Nó trả lời mà lòng nguyền rủa người đang hỏi… 

-         Ủa? Bạn anh không gọi à? 

-         Không…không thấy ai gọi hết. 

-         11h rồi à. Anh về đây. 

Nó vẫn ngồi bất động nhìn anh từ phòng tắm đi ra với cái đầu sũng nước đang được lau bằng tấm khăn lớn. Anh nhẹ nhàng đặt vài tờ tiền xuống bàn rồi bước ra cửa. Nó vẫn không phản ứng. 

-         Em…cho anh số điện thoại được không? 

-         À, được…số em là… 

Nó có vẻ lúng túng. Lần đầu tiên cho số điện thoại mà lúng túng đến thế, lạ thật. 

-         Số khuyến mãi à? 

-         --- 

-         Uhm, em không muốn cho số thật cũng không sao. 

Cánh cửa đóng sập lại. Anh đi rồi. Nó nhìn mấy tờ tiền, ngao ngán. Chợt điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ “À quên, anh chưa biết tên em. Anh ghét nhất là không biết tên ai đó khi đã gặp nhau”. Nó nhắn trả lời. Tin nhắn lại “Cám ơn em. Hẹn gặp lại em nếu em muốn. Anh tên Nhân”. 

Nó cầm điện thoại, không nhắn trả. Dù sao cũng là khách qua đường thôi mà. Việc gì phải thế này chứ. 

Nó uể oải cầm tiền rồi bước ra khỏi phòng. 

Nó duy trì cái sim đó trong một tháng, ngày nào cũng nhắn tin với anh. Nó không hiểu nó đang làm gì, chỉ biết rằng mỗi ngày không nhắn tin với anh, hình như nó cảm thấy trống vắng sao sao đó. Anh độc thân, làm phó giám đốc trong công ty kiến trúc, công việc bận rộn và vắng nhà luôn. Anh chẳng bao giờ nói nhớ nó, cũng chẳng hỏi nó có bao nhiêu vị khách trong ngày. Anh kể chuyện cười cho nó, hay cũng là cho chính anh. Hai con người cùng cười, rồi vài câu về công việc trong ngày. Thế là đủ. 

Nó cầm cái sim trên tay. Đến giờ phút thường lệ rồi, chưa kể cái lệ thường lần này có vẻ kéo dài khá lâu rồi.

Sao nó không gãy nhỉ? Mọi khi bẻ một cái là gãy đôi liền mà? Lần này kì quá vậy? 

Nó nhìn cái điện thoại đang im bặt. Thôi thì…không bẻ nữa. Tài khoản còn hơn 100.000, cũng đủ cho vài cái hẹn hò. Dùng tạm tiếp vậy. 

Tối đó, như mọi hôm, nó mở điện thoại lúc 11h, không thấy tin nhắn của anh. Nó nhấn số anh, định gọi nhưng lại thôi. Anh là gì của nó mà nó làm thế chứ? Suy cho cùng, cũng chỉ là một trong vô số con người đi qua đời nó mà thôi, sao lần này nó lại bận tâm như thế chứ. 

Hai ngày sau. Điện thoại vẫn nằm im thin thít. Nó bị ốm nên không sao dậy được. Chẳng có một tin nhắn nào. Nó gọi cho anh nhưng chỉ có vài tiếng tút tút rồi “thuê bao quý khách…”. Nó bật cười. Ảo tưởng cho lắm vào, rồi cũng thế. Nó lại nằm thiếp đi lúc nào không hay. 

Nó tỉnh dậy vì điện thoại reo. Là anh. Nhưng chỉ reo thế hình như để biết là nó vẫn còn dùng số này. Vài giây sau là tin nhắn “Anh đi công tác mấy ngày liền, vùng cao sóng chập chờn quá,em vẫn khỏe chứ”. Tự nhiên, mắt nó rưng rưng. 

Nó quyết định duy trì số điện thoại đó. Bây giờ, người lo sợ không phải khách hàng của nó nữa, mà là nó. Vì sao ư? Nó sợ rằng một ngày nào đó, hay hàng tháng sau đó nó sẽ không thể liên lạc với anh, không nói chuyện với anh, không được nghe anh kể chuyện cười. Vì nó cũng chẳng biết tìm anh ở đâu ngoài những tin nhắn và những cuộc gọi như thế này. Mong manh lắm! Như nó từng đối xử với người ta trước kia thế. Chẳng may một ngày nào đó anh buồn tình mà quẳng sim đi thì cũng là điều dễ hiểu. Nên nó sợ. Sợ lắm. Nó từng sống hay chết trước mặt người khác được quyết định bằng những số điện thoại này mà. Cũng may, anh không thế. Anh nghiêm túc hơn nó, anh hiểu cảm giác không liên lạc được với người thân, người mà anh yêu mến. Thế nên anh không như nó, không dùng sim khuyến mãi để rồi buồn đời thì bẻ đôi rồi quẳng vào sọt rác. Nhưng nó vẫn sợ. Cái cảm giác đó ghê rợn và ám ảnh nó. Dĩ nhiên, nó chẳng nói với anh, chẳng ai hâm đến mức nói ra cái điều tưởng chừng vô lý đó, ngoại trừ nó, nó sợ bị đối xử lại như nó từng làm với rất nhiều người. 

Nó vẫn đi làm, vẫn gặp gỡ hết người này đến người khác và anh cũng biết điều đó. Anh chẳng ngăn cấm. Anh là gì để mà ngăn cấm chứ? Cái ranh giới mong manh giữa anh và nó hẳn là anh cũng nhận ra, nhưng anh cũng chẳng có quyền gì để yêu cầu nó phá bỏ ranh giới đó. Anh không níu kéo, không ràng buộc, không làm gì cả, chỉ đơn giản là người tạo niềm vui cho nó và cho cả anh nữa. Dù sao thì hai người cùng vui cũng đỡ hơn là một người. 

Và…câu chuyện của nó và anh sẽ đi đến đâu? Nó chẳng biết, anh chẳng biết, và không một ai biết cả. Cuộc đời cứ thế trôi, chuyện gì đến sẽ đến. Biết vậy đi. 

Điện thoại rung…Một tin nhắn lúc 11h đêm. Nó bất giác mỉm cười. Là của anh. Nó không cần biết gì nữa. Ít nhất vào lúc này, nó còn có anh làm nó mỉm cười mà..

ST
Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái...

" Anh sẽ yêu em bao lâu? " Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.

Cô cười nũng nịu, nói : " Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật "

Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói "Một" , anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì.

Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói "Một đời"

Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.

Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái " Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối ... em đoán tiếp đi "

Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ..

"Một ngày " "a! nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể"

Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn tiếng nói " Hay là một tíc tắc phải không ?"

Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường "Đương nhiên không phải"

Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn...

" Một năm phải không ?"

Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn..

Chàng trai lắc đầu.

Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu.

" 100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi."

Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.

Chàng trai nói : " 100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em "

Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược điểm.

Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi.

"Em muốn nghe đáp án rồi phải không ? " Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe " Anh sẽ yêu em bao lâu ?"

Chàng trai đưa tay rồi nói " Một .... Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa ... "

Cô gái kinh ngạc.

Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa.

ST
AKZ