Hẳn là đọc xong câu chuyện của tôi, các bạn có thể sẽ chê bai, dè bỉu vì một đứa con gái dễ dãi, buông thả. Nhưng tôi khẳng định rằng mình không hề buông thả. Ngược lại tôi vốn là đứa sống có bổn phận với gia đình, bản thân. Nhưng, cuộc sống có lắm những trái ngang, và số phận đã khéo xô đẩy tôi đến một ngã rẽ. Những rẽ đường nào hay đi thẳng thì lại là quyết định ở tôi.
Vốn là một cô gái tỉnh lẻ, nhân hậu , nhút nhát.
Nhưng cuộc sống phố thị đã cho tôi nhiều trải nghiệm và những bài học quý giá cho bản thân. Tôi được học hành tử tế, hiểu biết và thật sự là một cô gái năng động, hòa đồng. Mới ra trường nhưng đã có nhiều công ty nhận tôi vào làm việc.
Ban đầu tôi chọn công việc viên chức marketing cho một công ty đa nhà nước . Với vốn tiếng anh khá, ngoại hình ưa nhìn tôi được sếp khá ưu ái. Vào học việc được 2 tháng, tôi được nhận vào làm chính thức. Những cuộc trao đổi , những lần gặp gỡ với khách hàng, tôi được sếp đưa đi theo để học hỏi.
Lần đó là một đối tác lớn của công ty, sếp muốn tôi đi cùng, tôi mừng lắm. Hi vọng mình sẽ nhận được những kinh nghiệm quý giá, cũng như sẽ mở rộng thêm được những mối quan hệ có ích say này.
Nơi chúng tôi hẹn là một quán ăn. Ăn uống xong tôi cũng đã có chút hơi men. Sếp tôi gợi ý đi quán bar. Vì đây là khách hàng lớn. Hơn nữa, mặc định việc tiếp khách hàng phải chiều họ. Khách hàng lần này là một nhóm người Singapor, toàn là nam giới . Họ có tửu lượng rất khá. Trước khi vào công ty tôi đã được cảnh báo là muốn làm việc lâu dài ở đây thì phải biết uống rượu.
Hơn hai tháng học uống rượu, tôi cứ ngỡ mình là cao thủ. Nhưng một con bé nhà quê như tôi thì làm sao mà biết được ở thế giới ngoài kia còn rất nhiều những siêu cao thủ khác nữa!
Chúng tôi vào một quán bar sang trọng bậc nhất đô thị . Tôi viện cớ đi toilet và đã cố làm đủ mọi cách để mình cảm thấy tỉnh táo nhất. Làm tấ cả những gì có thể tôi lại tiếp tục trở lại bàn tiệc. Mọi người vẫn đang uống. Sếp tôi đang nỗ lực làm hài lòng những khách hàng khó tính . Họ cạn chén liên tục . Thấy tôi vào họ kéo tôi xuống, đưa rượu và ép tôi uống. Đưa mắt nhìn sếp tôi chỉ nhận được cái nhìn đầy thiện ý . Tôi tiếp tục uống và nỗ lực làm chủ bản thận nhưng nghe đâu tôi không thể . Tôi say, say thật sự .
Tôi không thể nhớ được chuẩn xác là ai đã đưa tôi ra khỏi quán bar. Và tôi đã về cái khách sạn chết tiệt này như thế nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy thì tôi đã không còn là con gái nữa. Đau đớn, tủi nhục . Tôi muốn khóc nhưng lại không thể rơi được một giọt nước mắt nào. Ngồi lỳ trong khách sạn cả ngày, đến tối tôi đã lấy lại được chút tĩnh tâm , bước xuống gặp lễ tân khách sạn tôi cố ý hỏi người đã đưa tôi vào đây hôm qua là ai nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Tôi chắc rằng họ đã nhận tiền và im lặng.
Xấu hổ, nhục nhã . Tôi ra về trong trạng thái thất thần. Giam mình trong căn phòng trọ 20 mét vuông, 2 ngày liền tôi không đi làm và cũng hầu như là không ăn uống, không ngủ. Tôi tiều tụy trông thấy. Xuất hiện tại công ty mọi người đều không nhận ra tôi.
Ngay cả sếp tôi cũng tỏ vể bất thần ra chiều không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nói thật là tôi cũng không biết có nên nói chuyện này với sếp hay không. Người đưa tôi vào khách sạn có thể là sếp nhưng cũng có thể không phải!? Mà chuyện này tôi không muốn có thêm người nào biết nữa. Nhục nhã thế đã quá đủ rồi.
Sau 2 ngày giam mình trong căn phòng trọ, tôi đã cẩn thận uống 1 viên thuốc tránh thai cấp thiết trong vòng 120 giờ. Thế nhưng mọi chuyện hình như đã quá muộn. Sau khi thấy trễ kinh, tôi đi khám thì cái thai đã được hơn 2 tháng. Tôi lo lắng. Ba mẹ tôi chưa biết mà đến chính tôi cũng chẳng thể biết được mỗi cái là thai trong bụng mình là của ai. Làm sao tôi có thể giữ đứa bé?
Quyết định sử dụng phương pháp phá thai an toàn đến với tôi một cách mau chóng . Giờ đây, khi mọi chuyện đã qua. Tôi vẫn day dứt về điều mà mình đã làm. Số phận quá ác nghiệt !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét