Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013


Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, đi sang đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông nhau…

1. Khải quen Hà trong một dịp tình cờ, khi mà anh lang thang facebook và lướt qua một fanpage có một dòng tâm trạng buồn, kéo chuột xuống click tăng like facebook, để lại comment một cách vu vơ những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, anh chợt mỉm cười và tắt màn hình máy tính.

Việc chia sẻ với một người dưng dễ dàng hơn chia sẻ với một người thân, bởi người dưng không biết về cuộc sống của bạn, không có bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc sống của bạn, cũng không buồn vì bạn, lo lắng vì bạn. Nói tóm lại, Khải hiểu cách mà người bạn ảo kia rao bán nỗi buồn trên mạng ảo, nó đơn thuần là một dạng cảm xúc được dồn nén, tích góp lâu ngày, nay muốn được bung ra khỏi cái hộp vô hình chật hẹp, và nơi cô ấy chọn chính là mạng xã hội.

Sáng hôm sau, khi online facebook Khải nhận được một lời mời kết bạn, nhìn thoáng qua không có bạn bè chung giữa hai người, profile của người bạn mới cũng quá ít ỏi thông tin. Vốn dĩ Khải không quan tâm, nhưng nhìn nickname có nét quen và một avatar trưng ra nụ cười buồn với đuôi mắt hơi cụp xuống khiến anh đồng ý. Chấm tròn màu xanh sáng trong list bạn bè, Khải vô thức click vào nói chuyện cùng người bạn mới đó. Chính là Hà, người tưởng chừng như không có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ở đời sống thực.

Hà là một cô gái bí ẩn, sống cùng với nỗi buồn nhiều đến mức Khải có thể thấy cô ấy trưng ra rất nhiều status tâm trạng, luôn chia sẻ những câu nói được trích dẫn vu vơ đâu đó từ những mẩu truyện ngắn hoặc tản văn, đa phần nói về tình yêu. Khải nhìn nhận vấn đề một cách nhanh chóng, rằng cô bạn ấy cần một người tâm sự, cần một người chia sẻ, và cũng giống như anh, đang thấy cuộc sống thực của mình quá bức bối, đến nỗi chỉ biết bày bán những nỗi buồn trên trang cá nhân, gói gọn lại trong một vài dòng status.

- Đây chỉ là face ảo của em thôi, em dùng nó khi buồn. Bây giờ thì dùng nó khi nói chuyện với anh!

Hà từng nói thế, dù chưa gặp một lần nào nhưng Khải có thể hình dung nụ cười để lộ răng khểnh của cô giống như ảnh đại diện mà cô để. Mỗi lần hai người nói chuyện cùng nhau anh cũng đã vô thức cười rất nhiều lần. Vì xa lạ nên họ chia sẻ rất thật thà.

Mạng ảo chính là thế, khi bạn nói thật không ai nghĩ rằng bạn nói thật, khi bạn nói dối cũng chẳng ai nghĩ rằng bạn nói thật. Thông tin mà bạn cho đi chỉ ở dạng một chiều, nhất là đối với một người xa lạ, vì họ không tìm hiểu về bạn, không phản hồi, họ cũng đưa ra thông tin về họ. Tất cả là ảo, chỉ có cảm xúc trong bạn là thật, đôi khi thật đến mức ngây ngô.

- Vậy là khi vượt qua nỗi buồn, em sẽ không còn login vào face này nữa?

Khải gõ những dòng chữ trên màn hình, chấm tròn màu xanh nhức nhối, tim anh khe khẽ thở dài. Có một nỗi buồn thoáng qua, và Khải biết, nỗi buồn ấy là thật.

- Vâng.

2. Thời gian sau đó Hà kết bạn với Khải bằng một tên face khác, đó là cuộc sống thật của cô. Khác nhiều so với cuộc sống từ những ngày đầu anh biết. Hà của cuộc sống thật có quá nhiều bạn bè, cô cũng có một vài sự chú ý từ cộng đồng mạng, người thân trong gia đình, bạn bè và công việc cũng chiếm phần lớn thời gian của cô.

Hiếm khi thấy Hà post một dòng status tâm trạng nào lên facebook chính này, chỉ là những lời hỏi han từ những người bạn khác, đôi khi là những câu bông đùa với bạn bè, đôi khi là những bức ảnh hồn nhiên giữa đời sống thật. Khải hơi bất ngờ, cũng lại hơi chột dạ. Hóa ra anh vẫn luôn ảo tưởng về hình ảnh một cô gái yếu đuối cần che chở, bao bọc, cũng lại vì hình ảnh ảo tưởng ấy mà nuôi thương nhớ một cách thầm lặng. Hai mươi tư tuổi cho một cuộc tình ảo, với một thế giới công nghệ thật giả lẫn lộn, Hải cười buồn.

“Em biết thế nào chị cũng tìm được facebook kia của em mà, nhưng dù sao giữa em và chị cũng không có gì để giấu, đó là những phút yếu lòng và cũng là thật lòng nhất của em!”

Khải lướt qua nhanh cập nhật của bạn bè, thấy được dòng comment trên face của Hà khi trò chuyện cùng một người bạn khác. Anh thở nhẹ, cuộc sống này vốn nhiều mặt, con người ta cũng thường trưng cho mình nhiều mặt nạ khác nhau. Giữa nhịp sống hối hả, sống thật với lòng mình không dễ, sống thật với cảm xúc của mình cũng là một việc rất khó khăn.

Từ sau đó, Khải và Hà vẫn nói chuyện như trước, như những ngày mới quen nhau, nói về tất thảy cuộc sống xung quanh mình, có thể đúng, có thể sai, nhưng cái mà họ quan tâm chính là sự chia sẻ, thái độ đồng cảm và một nét gì đó đang lớn dần, hình như là một chút ảo ảnh mong manh dần hình thành. Một cách lạ lẫm, giữa một đêm mưa, Khải gõ những dòng chữ ngắn ngủi trong một khung hình chữ nhật nhỏ xíu bên góc phải màn hình.

- Hình như… anh nhớ em!

Gõ rồi anh lại xóa đi. Phía bên kia, có một cô gái đang nhoẻn cười, cô ấy vui vì công việc hôm nay thuận lợi, lại vui vì khi trời trở lạnh, vừa bước chân ra khỏi cửa đã nhận được tin nhắn từ Khải nhắc nhở cô mặc áo ấm. Cô không ngần ngại, gõ vào khung chat.

- Em nhớ anh!

Có thể biến ảo thành thật được không? Họ sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, bị tắm ướt bởi một cơn mưa, chỉ cách nhau một màn hình máy tính. Thật ra, nếu muốn, họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào. Đúng, chỉ cần họ muốn. Vậy nhưng Khải luôn bị ám ảnh, bởi một mối tình cũ vừa trôi qua, bởi người cũ vẫn làm Hà nhói lòng khi nhắc nhớ về kỉ niệm.

Anh biết, cô ấy còn login vào face ảo để nói chuyện với anh là bởi cô còn buồn, nhưng nếu một ngày nào đó, cô chỉ vào một face chính, chỉ dành thời gian để chuyện trò cùng người thân, lãng quên một người dưng như anh, thì lúc bấy giờ, anh chính là một người dưng, một người hoàn toàn xa lạ và không có bất cứ mối liên hệ nào khác.

Tình ảo, có thật không?


3. Dạo gần đây Hà không hay online ở face ảo mà cô lập ra để che giấu nỗi buồn trước kia. Một vài lần Khải có nghe cô nói thoáng qua về chuyện người yêu cũ muốn quay trở lại. Anh bất giác thở dài. Điều anh lo sợ cũng đến, mặc dù được biết trước nhưng cảm giác đón nghe sự thật và chấp nhận sự thật vẫn rất khó chịu.

Anh từng nói anh sẽ dành thời gian trò chuyện cùng cô, kể chuyện cười cho cô nghe, anh còn biết rất rõ về sức khỏe của cô, vẫn hay nhắc nhở cô không nên ăn món cay kẻo không tốt cho dạ dày, nên ăn nhiều cơm một chút để mau tăng cân,… Anh cảm nhận rõ rệt rằng bản thân anh không coi cô là một người dưng nữa, cũng từ bao giờ anh tự cho phép mình nhớ đến cô nhiều hơn, chăm sóc cô nhiều hơn, dù chỉ là những icon nhoẻn cười hay những dòng chữ không nhìn thấy cảm xúc.

Khải từng liên hệ mình giống như một chú hề. Trên mặt chú hề lúc nào cũng vẽ sẵn một nụ cười, chỉ cần nhìn vào đó khán giả có thể bật cười rất vui vẻ. Nhưng người ta không biết rằng, đằng sau nụ cười được vẽ sẵn đó, có những giọt nước mắt thương tâm, tủi hờn của số phận, cũng có những cơn đau giằng xé. Với Khải, lúc này, việc đấu tranh giữa chấp nhận sự thật và nuôi ảo tưởng cũng đau đớn như vậy. Anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Hà ngày một lớn, hy vọng được thắp sáng ngày càng nhiều, nhưng ngẫm lại, anh cũng chỉ là một người bên lề cuộc sống của cô mà thôi.

- Chúng mình có thể yêu nhau không?

Khải từng hỏi với Hà như vậy. Cô không trả lời, chỉ im lặng. Hà vẫn đang có nỗi ám ảnh bởi tình yêu tan vỡ, có một chút sợ sệt, có một chút mong chờ. Với cô, chuyện tình cảm mỏng manh như nắng đầu mùa, trong trẻo và đẹp lạ, nhưng không khéo níu tay thì tình rơi vỡ mất. Vậy nên cô thấy bình tâm khi trò chuyện cùng Khải, cũng bình tâm khi nói nhớ anh, còn chuyện yêu anh, cô chỉ lo sợ sẽ là một kết cục tổn thương cho cả hai người. Điều đó quá đau lòng, cô không muốn tiếp nhận.

Mỗi người trong chúng ta đều là một chú hề trên sân khấu của chính mình. Chúng ta treo một nụ cười sẵn có để làm vui lòng thiên hạ, nhưng lại lén lút quệt nước mắt khi chỉ có một mình. Chúng ta được chào đón bằng những tràng pháo tay, bằng những lời khen ngợi, nhưng khi đau khổ hay gục ngã, cũng chỉ có một mình đơn độc, giống như chú hề côi cút trở về nhà sau khi ánh đèn sân khấu vụt tắt.

Những ngày giao mùa lạnh lẽo, lòng người như chững lại, Khải và Hà không còn nhiều mối liên hệ với nhau. Thi thoảng Khải nhắn cho Hà một tin nhắn nhắc nhở cô nhớ mang áo khoác, thi thoảng anh chỉ gửi đi một câu hỏi giản đơn: “Ngày hôm nay của em thế nào?”. Thậm chí anh còn không cần câu trả lời, chỉ như việc quan tâm cô là phản xạ tự nhiên.


“Em chưa bao giờ trưng một nụ cười giả tạo với anh. Em cũng chưa bao giờ che giấu con người thật của em với anh. Có thể trong mắt nhiều người, em cố gắng gồng lên để sống, nhưng trước anh em vẫn là em một cách chân thực nhất. Anh, có tin em không? Có tin rằng, em yêu anh không?”

Cuối ngày, những ngọn đèn vàng vọt hắt xuống lòng đường phản chiếu một thứ ánh sáng mơ huyền ảo. Hà ngồi bên góc quán, tay đặt lên những hạt nước tròn đọng lại từ cốc nước cam cô gọi trước đó khá lâu. Cô không muốn chàng trai mình yêu thương hụt hẫng, càng không muốn anh phải chịu tổn thương sau rất nhiều ngày anh cùng cô đi qua nỗi đau. Cô sẵn lòng chờ Khải, kiên nhẫn và mong chờ anh đến.

Cũng lúc đó, phía đối diện, một góc quán nhỏ, có một chàng trai đưa mắt nhìn sang, trên tay vẫn bật sáng tin nhắn mà anh nhận được trước đó không lâu. Hóa ra, tình ảo nhưng cảm xúc là thật. Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, ra phía cửa quán, đi sang đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông cho nhau…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

AKZ